Sir Alex Ferguson – huyền thoại vĩ đại của Manchester United – từng tránh mặt Gary McAllister suốt hai thập kỷ chỉ vì một câu nói đùa vô ý được phát trực tiếp trên truyền hình vào năm 1992. Chuyện tưởng nhỏ nhặt ấy lại để lại dấu ấn sâu sắc, trở thành một trong những giai thoại thú vị nhất của Premier League, cho thấy sức nặng của lời nói và cái tôi trong thế giới bóng đá. Cùng QQ88 khám phá sự việc!
Nguyên nhân bắt đầu từ một buổi xem bóng đá
Mùa giải 1991/92 là cuộc đua căng thẳng giữa Leeds United và Manchester United cho ngôi vương nước Anh. Khi Liverpool đối đầu MU trong trận có thể quyết định chức vô địch, các cầu thủ Leeds, trong đó có Gary McAllister, cùng nhau xem trực tiếp tại phòng nghỉ CLB.
Liverpool khi đó giành chiến thắng, giúp Leeds đăng quang, khiến cả phòng bật tung trong niềm vui. Trong giây phút hưng phấn, McAllister buông một câu đùa vui khi hình ảnh Sir Alex xuất hiện trên màn hình. Nhưng không ai ngờ, chính khoảnh khắc ấy lại trở thành vết nứt kéo dài suốt 20 năm trong mối quan hệ giữa hai người.
Câu đùa vô tình, hậu quả khó lường
McAllister khi ấy đang tham gia bình luận trực tiếp, mang tai nghe kết nối với trường quay. Khi đạo diễn lia máy về khuôn mặt đỏ bừng của Sir Alex, ông vô tình buột miệng nói rằng “ông ấy trông như kẻ thua cuộc”. Một câu đùa nhẹ nhàng, nhưng thật trớ trêu, âm thanh ấy lại được truyền đến tai Sir Alex ngay lúc đó.
Những người có mặt cùng McAllister, trong đó có huyền thoại Denis Law, lập tức cảnh báo: “Ông ấy nghe thấy hết rồi đấy!”. McAllister khi đó chỉ biết cười gượng, không ngờ sự việc nhỏ bé ấy lại khiến Sir Alex giận thật. Từ hôm đó, mỗi khi chạm mặt trong các sự kiện bóng đá, sân bay hay hội nghị, Sir Alex đều lạnh nhạt, thậm chí phớt lờ hoàn toàn sự có mặt của McAllister.
Hai thập kỷ im lặng và cái bắt tay muộn màng
Theo chia sẻ của McAllister, trong suốt 20 năm, Sir Alex chưa từng chào hỏi hay trao đổi lấy một câu. “Tôi đi ngang ông ấy, mà ông ấy chẳng hề quay đầu lại. Tôi biết mình đã sai, nhưng không ngờ ông ấy giữ trong lòng lâu đến thế,” McAllister kể lại.
Tuy nhiên, đến năm 2006, mọi chuyện thay đổi. Khi vợ McAllister qua đời vì ung thư, Sir Alex đã gọi điện chia buồn, gửi lời động viên sâu sắc và mời anh đến trung tâm huấn luyện Carrington. Chính hành động nhân văn này đã phá tan khoảng cách giữa hai người, mở ra một chương mới trong mối quan hệ tưởng như không thể hàn gắn.
Bài học từ một câu nói đùa
Sự việc giữa Sir Alex và McAllister là minh chứng điển hình cho việc những câu nói tưởng vô hại có thể gây hậu quả sâu rộng, nhất là trong môi trường bóng đá nơi danh dự được đặt lên hàng đầu. Nhưng cũng chính câu chuyện này cho thấy, dù mạnh mẽ và kỷ luật đến đâu, Sir Alex vẫn là con người của cảm xúc, biết tha thứ khi thời điểm đến.
McAllister sau này thừa nhận: “Chính lời chia buồn ấy đã khiến tôi hiểu vì sao Sir Alex được mọi người kính trọng. Ông ấy không chỉ là một HLV vĩ đại, mà còn là người có trái tim nhân hậu.”
Kết luận
Hai mươi năm im lặng vì một câu đùa là quá dài, nhưng cái bắt tay muộn màng giữa Sir Alex và McAllister đã khiến câu chuyện kết thúc trọn vẹn. Nó nhắc nhở rằng, trong thể thao cũng như trong cuộc sống, sự tôn trọng và cảm thông luôn là điều giúp con người vượt qua hiểu lầm.